
CUỘC GỌI LÚC NỬA ĐÊM
Phần 1
Liên tiếp mấy ngày nay, cứ vào thời gian nửa đêm sẽ ngủ ngon lành, Tâm đột nhiên giật cả tim lúc nghe đến tiếng chuông điện thoại cảm ứng réo ầm ĩ. đôi mắt nhắm đôi mắt mở trung khu bấm sản phẩm công nghệ nghe thì bên kia đầu đây đang ngưng cuộc gọi. Bị quấy rồi giấc ngủ mấy tối như thế, Tâm bắt đầu để bụng tức tối, chứ không cần thì anh cứ tưởng ai kia nửa tối lơ mơ ngái ngủ rồi bấm lộn số.
Bạn đang xem: Truyện cuộc gọi lúc nửa đêm
Hôm nay, quá trình ở xưởng nhiều hơn gấp đôi, vì cuối năm cơ sở cần giao tất cả lượng hàng ứ đọng, cần Tâm cảm giác mệt mỏi, uể oải vô cùng. Sau thời điểm cắm nước hoàn thành xuôi tâm rút về phòng ngủ cá nhân sớm. Trung khu cùng trọ một bên với bốn tuổi teen nữa. Họ gần như là người công nhân của một sở may mặc. Ngôi nhà tất cả năm phòng riêng biệt, mỗi phòng chỉ độ đôi mươi thước rưỡi vuông, đầy đủ trải tấm chiếu và kê một mẫu tủ nhỏ. Phần lớn việc nạp năng lượng uống dọn dẹp đều trong chứng trạng sinh hoạt tập thể, giả dụ ai không gia nhập thì tự ra ngoài ăn uống.
Chuông đồng hồ thời trang đổ một tiếng gọn gàng khô. Đã nửa tối về sáng, mọi bạn đều im giấc được một cơ hội rồi. Trong chống của Tâm đột vang lên tiếng nhạc chuông điện thoại. Tâm lười biếng không thèm nhấc máy, anh nghĩ chắn chắn một chốc thôi nó đã ngưng. Mặc dù thế tiếng nhạc cứ nheo nhéo mặt tai khiến cho anh phần bực mình, phần sợ làm phiền tới phần nhiều người, yêu cầu mắt nhắm đôi mắt mở trọng tâm mò tay xuống dưới gối lấy dòng điện thoại:
- Alô!
- ……h…..h…h….
Bên tê đầu dây ko tiếng trả lời , mà lại chỉ vang lên thứ music gì tương tự như ai đó vẫn thở rất cực nhọc khăn. Tâm nỗ lực lắng nghe tuy vậy không rõ được, anh nóng lòng lớn tiếng hơn:
- Alô?
Phía bên kia bỗng vang thông báo tin, tin, tin….. Cuộc gọi đã trở nên ngắt. Tâm tức bực tắt máy luôn cho khỏi phiền, anh kéo chăn trùm kín đầu, định bụng sẽ ngủ tiếp cho tới sáng. Vậy nhưng tiếng nhạc chuông của chổ chính giữa lại vang lên lanh lảnh giữa tối khuya làm anh giật bắn cả người. Trung khu tình ngủ hẳn, tim đập loàn xạ, anh ngồi nhảy dậy nhìn ánh nắng phát ra từ chiếc điện thoại cầm tay bé xíu tí mà vừa mới qua anh sẽ tắt mối cung cấp rõ ràng. Nó như thứ ánh nắng ma chơi giữa đêm tối làm tâm hãi hùng, anh đột nhớ lại giờ đồng hồ thở đứt quãng khi nãy… toàn bộ chuyện này là sao? Giọng cô ca sĩ hát trong nhạc chuông cứ nheo nhéo vang lên lanh lảnh giữa khoảng không gian im phăng phắc.
- trung tâm ơi! Sao mày ko nghe smartphone đi?! Ồn quá!
Giọng thằng Bình lè nhè, tức bực cất lên làm chổ chính giữa vội xoàn bấm ngắt cuộc điện gọi tới, kết thúc rồi test bật màn hình hiển thị lên thì nó tối thui. Máy đã trong triệu chứng tắt nguồn. Tâm ban đầu thấy lạnh không còn tay chân, anh nghĩ hiện thời nhét nó sâu bên dưới gối rồi chạy qua phòng thằng Luân ngủ ké. Nhưng còn chưa kịp đẩy cái điện thoại xuống chổ chính giữa đã đơ bắn bạn lên một lần nữa. Cái smartphone lại sáng sủa lên với rung vào tay anh, lần này không tồn tại tiếng hát của nhạc chuông nữa. Mặc dù sợ trung tâm nghĩ bắt buộc nghe một lần tiếp nữa xem điều cạnh tranh hiểu gì đang diễn ra với anh. Trung tâm thu hết anh dũng bấm máy, anh kề cạnh bên lỗ tai:
- Alô?
- ….h…h…h…Á Á Á Á Á!!!!….
Tâm hốt hoảng buông điện thoại cảm ứng rơi xuống chiếu, anh cảm thấy ao ước nghẹt thở. Giờ đồng hồ la thất thanh ấy quá không còn xa lạ với Tâm, bởi vì nó cứ lởn vởn trong trí nhớ anh trong cả một tháng nay. Ko biết đàn thằng Bình , Luân, Hiếu, Bảo gồm bị ám hình ảnh giống trung ương không, anh bỏ chiếc smartphone nằm đơn chiếc trên mặt chiếu chạy gấp sang phòng thằng Luân:
- Luân! Luân! mi ngủ chưa?
- Gì vậy mày? Sao không ngủ đi?
Giọng Luân tương đối bực khi bị phá giấc ngủ, vai trung phong sà xuống chui vô kéo mền trùm phổ biến với Luân. Luân không thể tinh được quay qua:
- Gì vậy? mày làm cái gi mà run như mới gặp ma vậy Tâm? trở về bên cạnh ngủ đi! Ngủ phổ biến chật lắm tao không ngủ được.
- nhỏ Thảo mới gọi cho tao!
Giọng trung ương run như sẽ lên cơn bão rét, nói ngừng Tâm ôm Luân cứng ngắt. Vậy mà chổ chính giữa vẫn thấy mình ko kềm được cơn run bắn khởi nguồn từ ở mặt trong. Giờ la thất thanh kia vang lên trong điện thoại thông minh y như thật, vì…. Tâm đang không thể quên được nó.
- mi sao vậy? mày đừng làm cho tao sợ nghe Tâm! mày không được thông thường hả?
Luân không thể tinh được tột độ khi nghe đến Tâm bảo như thế. Anh nhảy dậy tốc chăn, lôi trọng tâm cùng bật dậy. Trông tâm xanh mét, Luân thiếu hiểu biết nhiều có chuyện gì đã xảy cho với Tâm, nó đang run sợ thật sự.
- thật mà! Tao nghe giọng của nó tao biết liền.
- Trời đất! nhỏ Thảo làm thế nào nói được nhưng mà mày nghe giọng nó cơ chứ? mày nghịch dai quá Tâm!
- Tao không đùa! Nó thét lên muốn rách cả màng nhĩ tao trên đây nè.
- nhì thằng này cỗ không cho người khác ngủ hả tụi bây?
Tiếng thằng Bình lại cất lên dường như bực mình. Luân chưa biết thực hư cố kỉnh nào, nhưng trông trọng điểm thật sự sẽ sợ điều gì đó. Luân bảo nhỏ tuổi với trung khu rồi ở xuống:
- Thôi mi ngủ đây cũng được, cụ ngủ đi cho tụi nó ngủ, ko tụi nó la bây giờ. Mai rồi tính!
Luân bảo tâm vậy nhưng bây giờ tới phiên anh lại ko ngủ được, nởi trong trái tim Luân hiện nay đang hối hận rất nhiều về vấn đề làm của mình trong đêm hôm ấy. Toàn bộ chỉ vì chưng bữa nhậu mừng win độ đá banh mà lại ra, cả bầy như đông đảo thằng người lạc mất lương trung ương khi rượu đang ngấm vô số vào người, và nhỏ ma men chỉ trực chờ gồm thế để thúc giục họ làm cho chuyện rượu cồn trời nhưng khi tỉnh ra họ không tưởng tượng nổi rằng bao gồm họ đã có tác dụng những câu hỏi ấy.
Thằng trọng tâm ôm Luân cứng ngắc, nó nằm yên không cục cựa, nhưng có thể mẩm là nó không hề ngủ được, nó là đứa nhát duy nhất đám. Luân cũng không tài làm sao chợp đôi mắt được, lao động trí óc cứ lưu ý đến lung tung cả lên. Luân thốt nhiên nhớ lại phần nhiều gói khoai mì nóng nhưng mà thỉnh thoảng Thảo hay làm bếp từ chống trọ rồi gói điều tỉ mỷ mang qua xưởng cho đàn Luân nạp năng lượng sáng. Đặc biệt dịp nào bầy Luân cũng nhận kèm theo gói khoai mì một nụ hiền vì chưng Thảo ko nói được. Vậy mà… Đúng thật là bọn Luân bị mất không còn lý trí. Cả Luân và trọng điểm đồng giật bắn người lên khi chiếc điện thọa trong túi quần Jean của Luân treo bên trên móc tự dưng keu lên lanh lảnh. Luân quýnh quáng, run rẩy khi nghĩ cho tới chuyện vừa xẩy ra với Tâm, Anh lọng cọng còn chưa kịp móc túi lấy nó ra thì nghe giọng thằng Bình chửi to:
- nhỏ bà nó! bộ tối ni tụi bây ko cho bằng hữu ngủ giỏi sao? hết thằng này có điện thoại cảm ứng thông minh lại đến thằng tê vậy? Rồi sao ko tắt sản phẩm dùm con đi cha, để nó hát om sòm hoài vậy? Mày bị tiêu diệt rồi hả Luân?
Nghe Bình chửi khổng lồ đến vậy cho nên cả đám hầu hết lục đục thức dậy.
Hiếu thì cảm thấy bi thiết tiểu, lại đang buồn ngủ, cần cứ theo kinh nghiệm là tận dụng ánh sáng yếu ót từ ngoại trừ hàng hiên hắt vào như ngày bình thường để lò mò lấn sân vào toa-lét. Mặc dù vậy đêm nay Hiếu đi theo quán tính thường ngày thôi, bởi cái láng đèn kế bên hiên sẽ bị đàn Hiếu chọi bể từ bỏ mấy tuần trước tới thời điểm này ông chủ nhà vẫn không hay đẻ mà chũm nó. Trong lúc đó Luân vừa móc điện thoại cảm ứng từ túi quần ra, bấm phím thừa nhận cuộc gọi… đồng thời tiếng cánh của toa-lét vừa kéo lại mẫu “Sột”, cũng chính là lúc cả đàn nghe giọng Hiếu la thất thanh cùng rất giọng Luân kêu phệ hoảng hốt:
- …A ….A …. A…..A….!!!!!
- Hơ…. ơ …..ơ ….ơ ….ơ!!!!!
Rồi tiếng của toa-lét kéo rầm rầm… Bình nghe các bạn có sự cố phải đã cấp tốc chân vọt ra nhảy đèn, thằng Hiếu vừa bò ra khỏi của toa-lét, vừa kéo quần còn Luân và chổ chính giữa xô nhau chạy vọt thoát khỏi phòng của Luân, Đứng giữa bằng hữu rồi mà anh còn thảng thót, không nói được lời nào. Luân cứ quay nhìn đăm đăm vào phòng mình giống như trong ấy đang sẵn có một điều gì quái quỷ dị, ghê hoàng lắm! Nhìn đôi bạn có cách biểu hiện kì lạ, Bình quát mắng lớn:
- Tụi bây bị gì vậy? gồm chuyện gì nói tao nghe!
Hiếu run sợ đến nỗi không đứng thẳng fan lên được, anh co người, tay lanh tanh nắm mang Bình nhăm mặt thì thào một cách khó khăn:
- C..o..n…. Bé Thảo nó ngồi trong đó!
Cả bầy im phăng phắc, khi nghe tới Hiếu nhắc đến tên Thảo. Thấy Hiếu nói vậy. Luân cũng chỉ tức thì vào phòng bản thân nói khẽ:
- Nó cũng vừa hotline điện mang lại tao.
- hai thằng bây im đi! Bệnh tinh thần hết rồi hả? Tụi bây vượt biết hiện nay nó đã nằm ở đâu mà, cần không?
Bình nghe Hiếu và Luân nói thế không hiểu ra sao, vừa cảm xúc sờ sợ hãi điều gì ko rõ, nên quát to thay ý để át đi nỗi sợ hãi mà hình thức Bình mang đến tằng vu vơ, vô cớ, nhưng lại thực sự trong Bình thì biết thừa rõ nhuyên nhân nỗi sợ ấy xuất phát từ chuyện gì. Nghe Bình la Luân cùng Hiếu như thế, trung ương liền thông báo ngay sau lời nói của Bình như thể đẻ chứng tỏ cho đọ chính xác sự việc mà Hiếu và Luân vừa trải qua:
- Tao cũng nhận được cú smartphone của nhỏ Thảo, buộc phải tao sợ hãi quá bắt đầu nhảy qua ngủ thông thường với thăng Luân đó!
Cũng là Bình nổi nóng quát lên:
- Tụi bây điên hêt sồi! Nó câm làm sao nói mà gọi điện mang đến tụi bây?
- Tụi tao chỉ nghe nó hét lên y hệt như bữa tụi mình….
Bảo nghe Luân nói đến đó lấy tay bụm miệng Luân lại:
- Suỵt! bộ mày ước ao cả đám đi tù hả?
- Chả lẽ nó team mồ sinh sống dậy tìm tụi bản thân trả thù?
Bình vừa nói kết thúc câu thì bên phía ngoài trời hốt nhiên nổi giông gió, mấy tấm tôn cũ bị bong đinh va sát vào nhau rầm rầm. Phòng bé Thảo trọ cùng đám các bạn ngày trước giờ bỏ không, bởi sau vụ con Thảo bị mất tích, thoải mái và tự nhiên đám con gái còn lại rủ nhau kéo đi trọ chỗ khác, hình như tụi nó sợ điều gì đó không rõ. Cánh của sổ bên kia mất chốt từ bỏ lâu, giờ đánh lụp ca lụp quắp vào khung cửa ngõ tự như ai đó sẽ trút cơn giận dữ vào nó, giờ đồng hồ gió rít lên giữa đêm khuya hệt như tiếng ai đó thét gào đầy đe dọa nghe rợn tóc gáy. Tiếng mấy cành cây tràm gãy nghe rung lắc rắc, lá quạt sát vào nhau xào xạc, tưởng như giông to, gió lớn lắm vậy. Cả năm thằng con trai đứng tụm thân nhà, tròn mắt lắng nghe. Không hiểu nhiều trong lòng của mỗi người họ vẫn nghĩ gì mà mặt ai cũng căng thẳng, hoảng hốt. Một chốc bé gà gáy lao xao đánh tiếng trời chuẩn bị sáng. Cả năm tín đồ họ đều nawmg trải ra giữa nhà hồi nào không hay, họ đang quá stress trong công việc, cộng với sự stress vừa trải qua đêm vừa rồi, bắt buộc họ trong khi không còn mức độ lực.
Phần 2
Sáng hôm sau,điều có tác dụng họ kinh ngạc đến cực độ khi bước ra ngoài là cảnh vật không còn như chúng ta nghĩ, đa số thứ hầu hết bình thường, không hề có một nhánh cây nhỏ tuổi nào gãy đổ?!
Buổi trưa ngồi quán cà phê cóc Bình và Bảo nói chuyện với nhau:
- Này! Chuyện tụi thằng Luân gặp mặt tối qua lần khần có thật tốt không? Lẽ nào tụi nó dựng chuyện gian nguy đó? xui xẻo như ai kia phát hiện được là cả đám toi luôn!
- Tao cũng ngờ vực lắm! thời buổi này làm gì có chuyện ma quỷ chứ?! khi nào tai nghe, đôi mắt thấy tao new tin.
- Nếu không có vậy sao đem qua trông tụi nó hớt hải dữ, giống hệt như thật!
- Tao không biết sao nữa, nhưng dường như tao cũng cảm thấy rờn rợn, ớn sương sống. Tại tao không kể mang lại tụi bây nghe, chứ một tháng trải qua nhiều đêm vào khoảng nửa khuya tao cứ nghe giờ đồng hồ ú ớ của con Thảo ngoài cửa hài chứ gì. Giống hệt như nó kêu tao xuất hiện cho nó vậy.
- Thậy ko mày? Sao tởm thế?
Bình vừa nói dứt câu thì điện thoại cảm ứng trong túi bỗng nhiên rung lên, gồm tin nhắn của Luân: “Tụi bây vô xưởng lẹ đi. Chiều nay ko được nghỉ sớm đau, nhưng mà còn cần tăng tiếng làm. Tới mười một tiếng đêm bắt đầu được về.” Cả nhì không kịp buôn dưa lê gì thêm về chuyện xẩy ra đêm qua, họ vội vàng vàng vùng lên trở vô xưởng. Đúng 11h15′ cả năm cánh mày râu trai về lại nhà trọ, cả quần thể đều đi làm việc tăng giờ đề xuất đã khuya cơ mà nhà nào đèn cũng còn cháy sáng choang. Chẳng bù cho mọi hôm mới chín giờ tối thôi là họ tắt đèn đi ngủ sớm để mang sức sau này còn đi làm. Tuy nhiên cả khu vực ai nấy đa số mệt mỏi, đa số người chỉ nạp năng lượng qua loa rồi chui vô mùng ở ngủ mất tiêu. Đám Luân cũng vậy, họ thuộc bắt một nồi mì gói mập mạp đặt giữa nhà. Cả đàn quay quanh chưa kịp ăn thì smartphone trong túi Bình rung lên, anh ăn cắp vội lôi chiêc điện thoại cảm ứng xem ai điện thoại tư vấn cho mình. Tự dưng mặt Bình tái xanh, anh yên đi trong khi tiếng nhạc chuông vẫn vẫn đổ số đông đều. Bảo thấy thái độ của Bình không bình thường, biết là bao gồm chuyện anh ngập xong xuôi hỏi bạn:
- Ai call mày vậy?
Bình không trả lời Bảo, nhưng mà cũng không bấm phím thừa nhận cuộc gọi, anh tự từ đưa máy mang đến Bảo… nhìn thấy dòng chữ: “Hải Thảo đang gọi” tồn tại trên màn hình chiếc điện thoại đang rung xấu bạt trên tay mình, Bảo lo ngại quẳng ngay nó xuống đất, trước phương diện cả năm người. Họ phần nhiều nín thở nhìn chăm bẳm vào cái điện thoại cảm ứng đang đổ cuộc điện thoại tư vấn đến. Một thời gian sau tiếng nhạc chuông yên bặt, Bình vội vàn thay nó lên, tắt mối cung cấp ngay và đẩy nó vào góc nhà. Cả năm người lặng lẽ âm thầm ngồi trước nồi mì đang nguội ngắt, họ không đả đụng gì cho tới chuyện vừa nãy dù có một câu. Mặc dù thế trong lòng mỗi cá nhân đang vang lên một câu hỏi: “Tại sao Hải Thảo không chết? Hải Thảo đã bị tiêu diệt và linh hồn cô ta đang tìm tới trả thù bầy họ?”.
Dường như trong thời gian người chỉ bao gồm Hiếu là tận mắt thấy nhẵn ma của Hải Thảo hiện lên trong toa-lét đêm qua. Vì vậy Hiếu tất yêu nào kềm được cơn lo ngại trước chuyện vừa xảy ra, anh hốt nhiên nhiên thút thít lên tiếng khiến cho bốn người còn sót lại không khỏi đơ mình:
- Tao sẽ chuyển nơi ở. Tao không ở đây nữa đâu. Đêm hôm qua chính đôi mắt tao đã nhìn thấy con Thảo ngồi thù lù vào toa-lét. Thiệt mà! Hư..hư… Tụi bây hoài nghi tao hả? Nó trông kinh lắm ! phương diện nó white bệch, nhì hố mắt black ngòm. Nó còn chuyển cánh tay chộp lấy tao, may nhưng tao thụt lui kịp. Trời ơi! tởm lắm! từ hôm qua tới giờ tao đi toa-lét vào xưởng không, tao hại vô cái toa-lét trong bên này lắm rồi.
Nhìn nồi mì lạnh mát Bảo có tác dụng cử chỉ khoát tay rồi nói to như để chấn an các bạn, và cũng là để tự trấn an mình:
- Thôi! gì thì gì, nó cũng chẳng thể nào sợ tụi mình được đâu. Tụi bây yêu cầu vững lòng tin lên. Sợ hãi gì chứ? Ăn trước rồi tính, tao đói lắm rồi.
Nói đoạn Bảo xăng xái múc mì vào tô cho những bạn, bồn người còn sót lại cũng theo lời Bảo cụ đũa lên, họ vẫn muốn quên đi nỗi day xong xuôi đang đè ném trong thâm tâm họ. Tuy thế Bảo vừa cụ tô mì của chính mình lên sẽ vội buông rơi tấn công xoảng! tô mì vỡ lẽ nát đò tràn lan. Hai tuỳ nhi của Bảo nở lớn trong nỗi sợ gớm hãi, bảo vừa gắp lên cả múi tóc đen thùi chứ không phải những sợi mì. Tô mì của Bảo đột trở thành một tô óc lùi nhùi, trôi lềnh bềnh giữa tô nước đen kịt, bốc mùi hôi thối. Bảo ban đầu nôn thốc mửa tháo, anh nôn mang lại không còn điều gì trong bụng new thôi. Bảo nằm đồ vật ra nền nhà thở hổn hển vị mệt lả. Cả đàn thấy Bảo như vậy cũng băn khoăn lo lắng buông đũa, không một ai đụng vào miếng mì nào. Luân ân cần đỡ chúng ta ngồi dậy:
- Mày gồm sao không? Sao đương ko lại vậy?
Bảo không vấn đáp Luân cơ mà chỉ từ chối nguây nguẩy, khía cạnh nhăn nhó thật là rất khó coi:
- Tởm quá! thiệt là ghê! Tóc của nó đầy trong tô của tao….
Bốn người sót lại nghe Bảo kêu lên do vậy thì hàng loạt nhìn vào đánh mì của mình, chúng ta không thấy bao gồm gì bất thường ngoài các sợi mì vẫn nở trương lên.
Sau những khoảng thời gian rất ngắn kinh hoàng nhưng Bảo đã từng qua, toàn bộ họ đều im lặng với nỗi hoang mang, thấp thỏm vây kín đáo trong lòng. Bọn họ cứ bên nhau ngồi như thế, tính đến sáng…. Tàn dung dịch lá nằm vương vãi đầy nền nhà.
Hai tối sau, trong những lúc mọi fan đã ngủ say, khi ấy đã là nửa đêm. Bảo chợt nghe gồm tiếng bước đi ngoài mặt hàng hiên, rồi tiếng ú ớ của Hải Thảo trỗi lên khàn đục ko kể cửa. Bảo hốt hoảng trùm khăn kín đầu, bịt chặt cả hai tai… nhưng lại anh vẫn nghe Thảo ú ớ quanh đó kia… Tồi cái smartphone của Bảo bất sáng sủa với giờ đồng hồ nhạc chuông đổ ầm ĩ. Bảo run bắn anh lẩm bẩm như người mất trí:
- Tôi lạy Thảo! trường hợp Thảo không hèn ma tôi nữa thì tôi hứa đã đầu thú ngay lập tức bây giờ!
Bảo vừa kết thúc lời thì tiếng chuông điện thoại thông minh im bặt, giờ đồng hồ ú ớ của Thảo cũng không thể vang lên ngoại trừ cửa. Giữa đêm hôm Bảo trở dậy như tín đồ mộng du, anh yên ổn lẽ xuất hiện đi ra ngoài. Bên cạnh đó Bảo chưa ý thức rõ được là mình đi đâu, anh tự dưng quên hết gần như gì đã từng làm mình sợ hãi hãi. Đi được độ vài chục bước đi Bảo mới cảm thấy hơi lạnh sương tối thấm vào người khiến cho anh rùng mình mấy chập liên tục. Cho nên vì vậy Bảo sực tỉnh, tầm thường quanh con đường phố vắng lặng, trời tối mù. Lo sợ Bảo chực xoay đầu chạy quay trở về nhà trọ, mà lại giọng cười nắc nẻ của Thảo bất chợt vang lên tự phía sau với …. Bảo chỉ còn cách chạy tiến về phía trước mà thôi.
Thật ngạc nhiên là Bảo cứ chạy nuốm mà không còn váp té, một lúc kế tiếp khi có 1 bàn tay níu đem áo bản thân lôi lại, bảo bắt đầu sực tỉnh. Anh đảm bảo an toàn chốt công an quan sát Bảo từ trên đầu đến chân rồi không thể tinh được hỏi to:
- Anh này đứng lại! Anh chạy đi đâu đấy? Có câu hỏi gì?
Lúc này Bảo như thức giấc cơn mơ, anh định thần nhìn kỹ chỗ mình vẫn đứng. Đó là chốt công an khu vực vực.
Đang ngủ ngon cơm thì Bình, Hiếu, Luân, Tâm hốt nhiên giật mình vày tiếng gõ cửa ngõ ầm ầm. Họ các được đưa lẫn cả về đồn công an phường. Theo lời khai của Bảo, sáng hôm sau cuộc hướng đến bãi khu đất hoang, gần thị xã Phan thiết lập cấu hình tức được triển khai để kiếm thi thể của cô bé câm, cô đó là công nhân của xưởng may đang trọ trong khoanh vùng bỗng nhiên mất tích.
Đúng y như lời khai của Bảo, xác cô bé câm được chôn vùi bên dưới lớp khu đất hơn một tháng ni đã xanh biếc lớp cỏ dại. Đó là Hải Thảo, cô bé câm hàng xóm của tất cả bọn. Thảo đã biết thành chính những người bạn tưởng chừng như thân thiện hiếp dâm tập thể, rồi vào cơn lo âu với hậu quả mình khiến ra, họ giải quyết vấn đề bằng cách giết chết Thảo, cùng chôn xác cô vội vã trong bãi đất hoang. Họ có tác dụng cái bài toán mất hêt tính người đó vào cơn say rượu, cho nên vì thế những trong ngày hôm qua họ đã biết thành oan hồn cô về bên đòi món nợ công bằng.
Tất cả họ đều biết nỗi hồi vỏ hộp âu lo ra làm sao của người nhận smartphone vào thời điểm nửa đêm. Đêm hôm ấy, fan tôi gần như là giật phun khi thức tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại thông minh réo vang trong đêm. Bao suy diễn về đa số điều bất trắc ập tới trong loại đầu vẫn không tỉnh ngủ của tớ khi tôi nhấc ống nghe lên:
“A lô!”.
Tim tôi đập thình thịch, gắng tay cố gắng ống nghe của tớ như căng ra, tôi chuyển mắt nhìn ck mình, cũng vừa mở mắt.
– bà bầu phải không?
Tôi gần như không nghe được giờ thì thào bên đó đầu dây. Nhưng lao động trí óc tôi chớp nhoáng nghĩ ngay đến phụ nữ mình. Lúc âm thanh vô vọng nức nở của người con gái trẻ bên kia ống nghe trở cần rõ hơn, tôi chụp lấy tay ông xã mình với bóp chặt.
– Mẹ, con biết là khuya lắm rồi. Dẫu vậy đừng… bé xin bà mẹ đừng nói gì hết. Chị em cứ để con nói chấm dứt đã. Con biết mẹ sẽ hỏi, vâng, bé đang say rượu. Con đã lái xe ra khỏi phần đường bao gồm đến mấy dặm và…
Tôi hít một tương đối thật sâu, buông tay ông xã mình ra với bóp rất mạnh tay vào trán. Tôi vẫn chưa ra khỏi cơn say ngủ. Tôi cố tập trung tinh thần, tìm bí quyết chống lại tâm lý hoảng sợ. Có điều gì nhầm lẫn nghỉ ngơi đây.
– Và con thấy sợ lắm. Vào đầu con lúc nào thì cũng nghĩ là mẹ sẽ rất đau lòng nếu nhận ra tin rằng con đã chết. Mẹ ơi, con muốn… con ao ước về nhà. Con biết con đã không đúng khi vứt nhà đi. Con biết bà bầu đã lo ngại cho nhỏ đến nhịn nhường nào. Lẽ ra con buộc phải gọi cho bà bầu mấy ngày trước, nhưng bé sợ. Bé sợ lắm bà bầu ơi!
Tiếng khóc nức nở của cơn xúc động khỏe mạnh không ngừng tuôn qua ống nghe và rót vào tim tôi. Ngay lập tức tôi tưởng tượng trong đầu khuôn mặt con gái tôi và trung ương trí tôi bên cạnh đó đã tỉnh táo apple hẳn.
– Tôi nghĩ là…
– Đừng. Mẹ đừng giận con. Bé xin mẹ! bà mẹ cứ để nhỏ nói không còn đã! con xin mẹ! – Giọng người con gái vang lên khẩn thiết, tốt vọng.Tôi ngưng nói và thay nghĩ xem cần nói điều gì. Trước khi tôi kịp tiếp tục, giọng bên kia đã vang lên:
– bé đã bao gồm thai, người mẹ ơi! đúng ra con không nên uống rượu say đến thế… nhất là dịp này, nhưng con sợ, mẹ ạ! nhỏ sợ lắm!

Giọng nói ngưng bặt và tôi gặm chặt môi. Tôi biết là mắt tôi đã đẫm lệ. Chồng tôi thì thào:
– Ai vậy em?
Tôi nhấp lên xuống đầu. Anh bong khỏi phòng còn chỉ mấy giây sau anh con quay lại, tai vẫn áp vào cái điện thoại cảm ứng “mẹ bồng con” làm việc phòng ngoài.Cô gái hẳn nghe thấy giờ lách cách trên đường dây, cô nói tiếp:
– mẹ vẫn nghe nhỏ nói phải không mẹ? bé xin mẹ đừng quắp máy! Con đề xuất mẹ. Con đang cô đơn lắm.
Tôi thế chặt ống nghe cùng nhìn ông xã cầu cứu.
– Không, bà mẹ vẫn nghe con. Mẹ không húi máy đâu – Tôi trả lời.
– nhỏ biết lẽ ra con buộc phải kể cùng với mẹ. Mà lại khi người mẹ con mình thủ thỉ với nhau, mẹ luôn luôn bảo con đề xuất thế này, bắt buộc thế kia. Con đã đọc đa số điều chị em khuyên bảo trong các quyển sách bà bầu mua mang đến con. Vậy nhưng mẹ vẫn cứ nói. Điều con yêu cầu là mẹ hãy lắng tai con. Chẳng lúc nào mẹ khiến cho con nói phần đa gì con cân nhắc và cảm nhận. Như thể chị em cho rằng cảm xúc của nhỏ chẳng quan trọng đặc biệt chút nào. Bởi vì mẹ nhận định rằng mẹ là mẹ của con nên mẹ đã biết hết phần lớn câu trả lời. Nhưng có những thời gian con không yêu cầu câu trả lời. Nhỏ chỉ ước ao ai kia lắng nghe con nói thôi.
Tôi bỗng thấy cổ họng đắng chát khi liếc mắt nhìn vào quyển cẩm nang “Cách thủ thỉ với con trẻ” nằm lăn lóc bên trên bàn.
– bà bầu đang nghe bé đây, bé nói đi! – Giọng tôi thì thào.
– bà bầu biết không! – Giọng nói bên kia đầu dây tiếp tục – con đã chuyển xe trở lại phần mặt đường chính sau khi đã tự công ty lại. Con bước đầu nghĩ cho đứa bé bỏng trong bụng nhỏ và cho rằng mình có nhiệm vụ phải âu yếm nó. Rồi con thấy được buồng điện thoại cảm ứng thông minh công cộng và nhớ lại mọi gì người mẹ thường giảng cho con về việc say rượu với lái xe. Vì thế con điện thoại tư vấn taxi. Con ao ước về nhà.
– giỏi lắm, con yêu – Tôi nói cơ mà thấy trống ngực đã bớt đập. ông chồng tôi mang đến gần hơn, ngồi xuống ở kề bên và đưa tay vắt lấy bàn tay tôi. Tôi biết như vậy là tôi đã làm cho đúng
– Nhưng mẹ ơi, bé nghĩ là con vẫn hoàn toàn có thể lái xe pháo về nhà.
– Đừng con! – Tôi đột nhiên gắt lên. Tín đồ tôi lại căng ra cùng tôi bóp chặt bàn tay của ck – người mẹ xin nhỏ đấy! Hãy thế chờ thêm một ít nữa. Bé đừng quắp máy khi chưa thấy taxi đến, nghe con.
– bà bầu ơi, con chỉ muốn nhanh chóng về công ty thôi!
– người mẹ biết. Nhưng nhỏ hãy cứ làm cho như bà mẹ dặn. Hãy cầm cố chờ xe taxi đến, nghe con!
Tôi lắng nghe giây phút yên lặng và nỗi sợ hãi trong tôi dưng lên. Lúc không nghe thấy tiếng động gì bên đó đầu dây, tôi gặm chặt môi cùng nhắm mắt lại. Bởi mọi bí quyết tôi nên ngăn không nhằm con nhỏ nhắn lái xe về nhà. Chỉ mặc nghe vọng lại từ vị trí kia tiếng hỏi của bạn tài xế taxi tôi new cảm thấy yên tâm.
– Taxi mang lại rồi. Bé về đơn vị đây, người mẹ ạ!
Có tiếng treo trang bị và điện thoại cảm ứng im bặt.
Rời khỏi giường trong khi nước mắt vẫn còn đọng trên mi, tôi nhẹ bước vào phòng cô đàn bà 16 tuổi với đứng làm việc đấy. Đêm giăng đầy sự tĩnh mịch. Chồng tôi nhẹ đặt chân tới phía sau. Anh chú ý tôi một thời điểm rồi hỏi:
– Em tất cả nghĩ là cô nhỏ nhắn lúc nãy biết mình quay lộn số điện thoại thông minh không?
Tôi nhìn phụ nữ đang ngủ, khẽ đáp:
– Không, có lẽ rằng không đâu anh ạ.
Xem thêm: Gửi tặng em trăm nỗi nhớ ngàn lời thương, hai tám bốn
Tôi lặng fan đi do xúc động. Biết bao lần tôi đã không lắng nghe. Vẫn chưa muộn. Tôi chợt nhận thấy rằng ko có sách vở và giấy tờ nào hướng dẫn shop chúng tôi cách lắng nghe mọi người xung quanh với làm nỗ lực nào để đồng cảm được với đông đảo trăn trở, nỗi đau của con người. Đôi khi biết lắng nghe không chỉ có giúp xoa dịu phần đông vết thương nhưng mà còn có thể cứu được một đời người.