- Đặt vấn đề: Để thay đổi một người con ngoan, trò tốt em sẽ rút kinh nghiệm tay nghề từ một số trong những lần mắc lỗi, trong đó có một lần em đã mắc khuyết điểm khiến thầy, gia sư buồn;
- giới thiệu một giải pháp khái quát về việc việc: Đó là lần em mắc yếu điểm gì?
- Lần mắc khuyết đặc điểm này đã vướng lại một bài học lớn trong em.
Bạn đang xem: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn
2. Thân bài
a. Giới thiệu vài đường nét về phiên bản thân:
Những đặc điểm có tương quan đến vấn đề em mắc yếu điểm (chẳng hạn, em mắc lỗi chép bài bạn thì nên cần khái quát đầy đủ nét về học tập lực của em, đặc biệt là khả năng học môn mà lại em chép bài xích của bạn).
b. Thực trạng của vụ việc đó:
Nhà trường tổ chức một cuộc thi sáng tác, các thầy giáo viên và đồng đội rất kì vọng vào em/lớp em có bài kiểm tra thốt nhiên xuất mà hôm trước em không học bài...
c. Trường hợp dẫn đến hành động sai trái của em:
Em đang viết các lần, nhiều bài bác nhưng giáo viên đều lắc đầu nói ko đạt yêu cầu / em cực khổ cố lưu giữ lại những kỹ năng cũ mà quan trọng nào ghi nhớ được, chúng ta mải làm bài, thầy cô tin tưởng nên ko trông coi nghiêm ngặt lắm,...
d. Diễn biến hành hễ sai trái của em:
Chép lại thơ, văn xuất phát từ 1 tờ báo rồi đề tên mình / dựa vào anh, chị sáng tác giúp rồi đề tên mình; chép bài xích bạn / cù cóp bài bác từ sách, vở,...
e. Thầy giáo viên đã phát hiện ra khuyết điểm của em như thế nào và kể nhở, chỉ bảo em ra sao?
f. Kết thúc: Em đã nhận được lỗi và sửa chữa thay thế lỗi lầm của chính mình như nỗ lực nào?
3. Kết bài
- Sự việc đó đã theo xuyên suốt em hầu như năm sau đó như nạm nào với nó đã hỗ trợ em nhận ra điều gì về cuộc sống, về sự học tập với vai trò của thầy cô.
- bài học em đúc kết cho cuộc sống đời thường của mình?
trong cuộc sống, mỗi chúng ta không một số lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã tạo ra không khi nào chúng ta quên được. Bây giờ, cứ các lần nhớ mang lại cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại thấy trong tâm địa mình day chấm dứt vì đã vô lễ với cô.
Tôi vốn là một trong những đứa trẻ xấu số nhất trên đời - tôi luôn nghĩ về bạn dạng thân mình như vậy. Bà bầu tôi hiện ra tôi nhưng mà tôi không có bố. Từ nhỏ nhắn tôi đã luôn luôn bị mọi tín đồ xung quanh khinh miệt, giễu cợt cợt là "đồ nhỏ hoang". Các bà mẹ quán triệt con họ nghịch với tôi. Tôi sinh sống thui thủi như thế với chị em trong căn nhà nhỏ dại tồi tàn cuối xóm. Từ bỏ bé, tôi ko thấy ai tốt bụng và thương tôi ngoài bà mẹ tôi. Hai bà bầu con tôi sống chưa có người yêu không họ hàng trong sự coi thường miệt của mọi người xung quanh. Trong mắt tôi, loài bạn thật xấu xa và gian ác - trừ bạn mẹ hiền đức mà tôi không còn lòng yêu dấu và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với chúng ta nào trong lớp, luôn luôn lãnh đạm, bái ơ với tất cả người xung quanh.
Năm ấy, tôi học tập lớp bảy. Trong giờ văn, lúc này lớp học tập văn nghị luận hội chứng minh. Giáo viên giảng đề "Lá lành đùm lá rách". Cô vẫn dùng những lập luận và dẫn chứng gần gũi, nắm thể, thiết thực để cho chúng tôi thấy đấy là lòng có nhân của người nước ta ta. Giảng xong, cô mang đến lớp viết bài, huyết sau cô vẫn sửa. Tiết học sau, cô gọi một vài bạn nộp bài cho cô sửa - trong các số đó có tôi. Cô gọi tôi lên cùng hỏi: "Toàn, tại sao em lại ko làm bài bác mà để giấy trắng? Em thiếu hiểu biết nhiều bài à? ko hiểu ở đâu cô đã giảng lại cho?"
phản ứng của tôi bất thần đến mức làm cho cả lớp sững sờ quan sát tôi. Tôi gân cổ lên vấn đáp cô: "Em không làm vị em ko thèm có tác dụng chứ không hẳn không hiểu. Toàn là nói dối, bịa đặt, trên đời này làm gì có lòng nhân ái, tình nhân thương người. Lý do em lại minh chứng điều dối trá như cố là đúng cơ chứ?" Tôi nói mà đắn đo mình đã nói gì. Chắc hẳn rằng đó là phần lớn điều uất ức dồn nén từ bỏ lâu lúc này bộc phát. Cả lớp đổ dồn hồ hết cặp mắt ngỡ ngàng về phía tôi. Còn cô giáo thì phương diện tái xanh, tôi thấy cô giận mang đến run người. Cô không nói lời làm sao mà bước nhanh thoát ra khỏi lớp. Tôi biết cô rất giận. Cô sợ hãi không kìm chế được cảm hứng nên bước ra bên ngoài chăng? Tôi thoáng ăn năn vì thừa lời cùng với cô tuy vậy tôi không thấy mình sai. Lớp trưởng đến chúng tôi nhẹ nhàng: "Tại sao cậu bất kính như thế? Đi theo xin lỗi cô đi!" Tôi giận dữ: "Tớ không nói sai. Tớ không tồn tại lỗi!".
Sau vụ việc trên, tôi đinh ninh mình sẽ ảnh hưởng đuổi học hoặc chí ít là mời phụ huynh. Tôi chỉ lo chị em sẽ buồn. Cuối giờ, cô gọi tôi lên gặp mặt riêng cô. Tôi biết mình có khả năng sẽ bị khiển trách cực kỳ nặng. Tôi phi vào phòng giáo viên, cô ngồi kia vẻ mặt ảm đạm rười rượi. Trên đôi mắt đen lay láy của cô ấy còn ngân ngấn nước. Tôi đoán cô vừa khóc và thấy ngạc nhiên. Tôi càng không thể tinh được hơn khi cô ko trách mắng tôi nhưng nhẹ nhàng phân tích mang lại tôi thấy rằng tôi nghĩ như vậy là lệch lạc. Chúng ta đã luôn gần gũi và hỗ trợ tôi, cô đã luôn quan trung khu và thương yêu tôi,... Tôi vô cùng ân hận. Tôi lí nhí xin lỗi cô. Cô dịu dàng êm ả xoa vào đầu tôi cùng bảo: "Em đọc được như vậy là giỏi và đừng nên mất lòng tin vào tình người như thế! Cô không giận em đâu". Mặc dù cô nói vậy dẫu vậy tôi vẫn thấy bản thân thật có lỗi khi vô lễ với cô.
Tôi thật biết ơn cô vị đã dạy tôi bài học về tấm lòng độ lượng cùng giúp tôi mang lại lòng tin về tình người.

lựa chọn lớp tất cả Mẫu giáo Lớp 1 Lớp 2 Lớp 3 Lớp 4 Lớp 5 Lớp 6 Lớp 7 Lớp 8 Lớp 9 Lớp 10 Lớp 11 Lớp 12 ĐH - CĐ
lựa chọn môn toàn bộ Toán vật lý Hóa học viên học Ngữ văn giờ đồng hồ anh lịch sử dân tộc Địa lý Tin học technology Giáo dục công dân Âm nhạc thẩm mỹ Tiếng anh thí điểm lịch sử và Địa lý thể dục thể thao Khoa học thoải mái và tự nhiên và thôn hội Đạo đức bằng tay thủ công Quốc phòng bình an Tiếng việt Khoa học tự nhiên
tất cả Toán đồ gia dụng lý Hóa học sinh học Ngữ văn giờ anh lịch sử vẻ vang Địa lý Tin học công nghệ Giáo dục công dân Âm nhạc thẩm mỹ Tiếng anh thí điểm lịch sử vẻ vang và Địa lý thể dục thể thao Khoa học tự nhiên và thoải mái và buôn bản hội Đạo đức thủ công Quốc phòng bình an Tiếng việt Khoa học tự nhiên và thoải mái



Dàn ý
A. Mở bài:
- bé người người nào cũng từng phạm phải những sai lầm, khuyết điểm. Quan trọng đặc biệt là sau các lần đó, chúng ta biết thay thế sửa chữa và đổi khác để ngày càng hoàn thành mình hơn.
- Em đã và đang rút được ra tương đối nhiều bài học cho mình, quánh biệt, một lần, em đang mắc khuyết điểm với giáo viên dạy Văn lớp 7 khiến cô vô cùng bi ai lòng.
B. Thân bài:
* thực trạng xảy ra sự việc:
- khi ấy là cuối kì 1, vào buổi học tập trước, cô đang dặn buổi đến mức lớp bắt buộc mang vở ghi bài đi học nộp mang lại cô nhằm cô chấm lấy điểm.
- Trước đó, em đã làm mất vở ghi Ngữ Văn, không có vở nhằm nộp mang đến cô đề xuất em sẽ gian lận, mượn vở của một bạn dạng lớp không giống (cũng cô dạy) để nộp.
* diễn biến sự việc:
- Lớp trưởng đi thu vở của cả lớp rồi với lên cho cô, cô đưa ra quyết định bảo cả lớp mở phần bài bác tập tổng kết ra làm, trong lúc đó cô sẽ tranh thủ chấm vở.
- Em vẫn dán nhãn vở khác đè lên trên nhãn vở các bạn đó, mặc dù nhiên, em vẫn rất băn khoăn lo lắng bởi cô là 1 trong những người hơi kĩ tính.
- Vừa làm bài bác em vừa lo lắng, tim đập càng sớm khi cô chấm gần mang đến vở của mình, em vô cùng sợ nếu như cô phát chỉ ra và thầm ân hận hận vì câu hỏi làm của mình.
- Tim em như hoàn thành đập lúc cô chấm mang đến vở của mình, lòng chỉ muốn sao cô cấp tốc gấp quyển vở đó vào thì mọi chuyện vẫn êm đẹp.
- tuy nhiên không, em thấy một chiếc nhíu ngươi trên trán cô, có lẽ cô vẫn phát hiển thị điều không thông thường ở quyển vở đó.
- Cô xem kĩ hơn với lật ra trang bìa xem tên, em thấy trogn bé mắt của cô hiện ra sự bất ngờ, trong khi không tin vào cái thương hiệu ấy là của em – một đứa học trò vốn ngoan ngoãn, nghe lời.
- vai trung phong trạng em thời gian đó rất rối vị một mớ để ý đến hỗn loạn: “chết rồi”, “làm sao đây”, “mình bao gồm nên dấn lỗi trước không”, “không nếu dìm lỗi sẽ bị xấu hổ trước chúng ta bè”….
- Mồ hôi ban đầu túa ra trên trán em, khi đang không biết làm cho gì, em đột nhiên nghe thấy giờ đồng hồ gập vở lại, giờ đồng hồ gập khôn xiết nhẹ nhàng.
- Em lén mắt nhìn lên bên trên bàn giáo viên, thật cực nhọc hiểu khi cuốn vở của em đã được nằm ở ngắn trên vở đang chấm xong. Lén nhìn khuôn mặt cô, em thấy rõ đôi mắt của cô đang trùng xuống, cô đang bi thương vì em.
- dịp đó, em không hề thấy lo lắng, hại cô phát hiện tại cô đang phạt nặng nề nữa, mà rứa vào đó là việc ân hận và cảm hứng tội lỗi. Em không biết làm gì ngoài vấn đề cúi gằm phương diện xuống tự dằn vặt phiên bản thân mình: “Chắc chắn mình đề nghị xin lỗi cô” – em thầm nghĩ
- Sau buổi học, em sẽ xuống phòng hóng và chạm mặt cô xin lỗi do lỗi lầm của bản thân mình và thật may mắn, cô vẫn hiểu với tha lỗi đến em.
- trường đoản cú đó, em đang rút ra được bài học cho chính bạn dạng thân mình: ko được gian lận trong bất kể việc gì vì điều này vừa khiến cho tất cả những người khác phải bi ai lòng vừa làm xấu chủ yếu mình.
C. Kết bài:
- từ bỏ nhủ đề xuất học tập thật tốt, không khi nào được mắc sai lầm như vậy nữa.
Xem thêm: Sách Là Ngọn Đèn Sáng Bất Diệt Của Trí Tuệ Con Người, Giải Thích Câu:
- Khuyết điểm là vấn đề không né khỏi, mà lại sau mỗi lần mắc khuyết điểm, họ biết nhấn sai và sửa chữa khuyết đặc điểm đó mới là tốt.