Chuyện thiếu nữ Nam xương là một trong những tác phẩm phản ảnh đúng những khổ sở do cuộc chiến tranh gây ra, hãy cùng chúng tôi tìm phát âm rõ bi kịch đó rõ hơn bài viết kể lại chuyện cô gái Nam Xương qua lời nói của Trương Sinh.

Bạn đang xem: Đóng vai trương sinh kể lại chuyện người con gái nam xương


1. Dàn ý đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện thiếu nữ Nam Xương:

Mở bài:

Dẫn dắt vào câu chuyện của mình hai mươi năm trước. Bi kịch tan nát gia đình.

Thân bài:

Quá trình hôn phối và bình thường sống với vợ:

– Tôi sinh ra trong một mái ấm gia đình giàu có, được nuông chiều. Tính cách tất cả phần hay ghen.

– Vũ Nương là con một bạn làng bên, biết thiếu phụ xinh đẹp lại đoan trang yêu cầu tìm mọi phương pháp đưa nữ về làm vợ.

– Cô ấy luôn khéo léo, dù tôi không thực sự tin tưởng nhưng cô ấy chưa lúc nào làm điều gì khiến vợ chồng bất hòa.


– Ở cùng với nhau ít lâu, triều đình nghe tin chiêu binh Chiêm. Tôi lần chần chữ buộc phải bị hotline đi.

– khi ra đi, bà mẹ khóc báo hiếu, Vũ Nương rót rượu trả hiếu để em bình yên trở về.

 Thời gian tôi xa nhà và trở về:

– Đi lính cha năm, trải qua sinh tử, địch bại, được trở về nắm hương.

– khi ấy Vũ Nương sinh được một người nam nhi tên là Đản.

– mặc dù nhiên, niềm vui không toàn vẹn khi người bà mẹ già qua đời bởi vì ngóng tin con.

– hồ hết thứ ở nhà Vũ Nương rất nhiều hoàn hảo, đích thực tôi vẫn coi kia là nghĩa vụ của nàng.

Nghi án Vũ Nương

– Tôi đưa con ra thăm mộ người mẹ nó nhưng lại nó không chịu đi theo với hỏi tôi gồm phải ba nó không.

– Tôi nghi ngờ, gặng hỏi con, con cháu hồn nhiên nói rằng đêm nào cha cũng đến, bà bầu đi rồi về, người mẹ bế thì ngồi chứ cha có lúc nào bế đâu.

– Nghe vậy, trong lòng tôi thầm nghĩ vk mất kỷ luật đề xuất với bản tính của mình, tôi ko tiếc lời quở mắng thậm tệ mặc cho cô ấy thanh minh, láng giềng sang giúp đỡ, tôi vẫn đuổi cô ấy ra ngoài.

 Cái bị tiêu diệt của Vũ Nương, niềm ăn năn muộn màng của tôi:

– Lời trách mắng của tôi khiến Vũ Nương cực kỳ đau khổ, chị em chỉ nói với tôi một câu rồi vệ sinh rửa sạch sẽ, chạy ra bến Hoàng Giang gieo mình xuống đó.

 Tuy trong thâm tâm vẫn còn nghi ngờ nàng, nhưng trong tâm địa tôi cũng có thể có chút hối hận hận nên đi tìm xác đàn bà nhưng không kiếm được.

– Rồi một đêm tôi è trọc ko ngủ được, sẽ ngồi với con bên ngọn đèn, thốt nhiên nó chỉ vào láng tôi in vào tường và nói: “Ba lại về”. Giờ đồng hồ tôi mới hiểu Vũ Nương, hiểu nỗi oan của nữ khi bản thân bị nghi oan. Nhưng quá khứ không còn cứu vãn được nữa.

– ngày qua ngày, có một người tự xưng là Phan Lang đến chạm chán tôi.

– Anh ta kể rằng anh ta được Linh Phi của phái nam Hải Long vương vãi cứu thoát khỏi một vụ đắm tàu và gặp gỡ vợ tôi ở bên dưới đó. Cô tôi dựa vào cô bảo tôi lập bầy cho cô.

– Theo lời khuyên của Vũ Nương, tôi dựng bầy hát ba ngày bên bến Hoàng Giang, đến ngày thứ tía nàng cũng trở về.

– cô bé đứng giữa loại kiệu hoa, chiếc võng sáng choang giữa sông, tạm biệt tôi rồi trở thành mất.

– Tôi ân hận, day kết thúc vì lòng ghen tuông tuông của bản thân đã tiến công mất một người bà xã hiền thục đảm nhận như Vũ Nương.

– Nỗi hối hận dày vò tôi, nhị mươi năm vừa qua tôi sinh sống cô độc để nuôi dạy dỗ Đản.

-Giờ nó đang lớn, chuẩn bị lập gia đình, tôi muốn Vũ Nương nghỉ ngơi xa cũng chú ý thấu mà tha thứ cho tất cả những người như tôi.

Kết bài: 

Nêu cảm giác về tác phẩm


2. Những bài bác đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện cô gái Nam Xương hay nhất:

2.1. Bài xích mẫu 1 – bài bác đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện thiếu nữ Nam Xương xuất xắc nhất:

Tôi tên là trường Sinh, từ bây giờ tôi xin đề cập cho các bạn nghe mẩu chuyện của mái ấm gia đình tôi để chúng ta lấy mẩu truyện của tôi làm cho gương mà biết giữ gìn niềm hạnh phúc gia đình, chớ đợi cho tan cửa ngõ nát nhà để rồi ăn năn hận như tôi.

Năm tôi tròn đôi mươi tuổi, bà bầu tôi nhờ tín đồ mai mối cùng hỏi cưới một cô nàng cùng xóm tên là Vũ Thị Thiết. Cô ấy năm ấy vừa tròn chín tuổi, dáng người đoan trang, nhẹ dàng, khuôn phương diện ưa nhìn, tính tình đàng hoàng… Khi chị em hỏi cưới tôi, tôi mừng lắm bởi vì lấy được người bà xã vừa dễ thương lại đảm đang. Sau một thời hạn ngắn phổ biến sống hạnh phúc, vợ tôi là Vũ Nương sở hữu thai đứa con đầu lòng, cũng là lúc tôi buộc phải theo lệnh vua xuất phát chinh chiến. Ngày chia tay, bà bầu tôi chỉ biết khóc và cổ vũ tôi giữ gìn mức độ khỏe, an ninh trở về để mái ấm gia đình được đoàn tụ. Phụ thân gần con, bà xã gần chồng.

Chiến tranh và quân địch tiếp tục trong tương đối nhiều năm và sau đó kết thúc. Tôi được về lại nhà nên tôi vô cùng vui. Nhưng mà vừa về cho nhà, tôi nghe tin dữ rằng mẹ tôi đang qua đời từ thời điểm cách đây vài năm vì chưng thương nhớ tôi do bạo bệnh. Tôi buồn lắm bế con ra thăm chiêu tập bà ngoại cơ mà nó không chịu đựng đi theo. Anh ấy nói cùng với tôi rằng tôi không phải là tía anh ấy, cha anh ấy là tôi từng đêm. Nghe bé nói vậy, tôi giận lắm, máu tị trong người sục sôi. Vk tôi danh tiếng xinh đẹp bắt buộc không khó để được chú ý, thay là tôi ngay chớp nhoáng tin lời nam nhi và đuổi cô ấy thoát ra khỏi nhà. Thậm chí, tôi còn nặng trĩu lời xúc phạm cô ấy, xua cô ấy thoát khỏi nhà với đi đâu tôi ko biết.

Cho đến khi tôi nghe có bạn trong buôn bản chạy về báo cùng với tôi: ” Tôi thấy vk anh là Vũ Nương nhảy đầm xuống sông từ tử”. Người hàng xóm này còn nói bà xã tôi đã làm gì cho bà mẹ tôi khi mẹ nhỏ xíu mà tôi không có ở nhà, bạn đó nói tôi là tín đồ rất như ý khi có Vũ Nương, dẫu vậy tôi trù trừ quý trọng cô ấy. Nghe đông đảo lời đó, tôi vô cùng ăn năn và sốc trước hành vi quyết liệt của vợ, không ngờ cô ấy lại bội nghịch ứng khốc liệt như vậy, trong lúc tức giận tôi đang đuổi cô ấy đi, cô ấy chỉ biết quay về nhà người mẹ đẻ và ngóng đợi. Để tôi bình tĩnh tò mò sự việc và chuyển cô ấy về nhà, chứ cô ấy chọn chết choc để chứng minh sự oan uổng của mình, tôi hết sức xin lỗi.

Nhiều tối tôi không ngủ được, nhỏ cứ đòi mút sữa mẹ, hình ảnh người vk cứ hiện về ám ảnh tâm trí tôi. Tôi ngồi trước ngọn đèn bội phản chiếu bóng của mình trên tường, sau đó con trai tôi thức dậy cùng nó phấn kích nói cùng với tôi “đó là tía của nó” .Tôi ôm khía cạnh khóc nhưng đã quá muộn, vợ tôi đã bị tiêu diệt và quan yếu sống lại.

Ở làng tôi ở có một bạn đánh cá tên là Phan Lang, anh ta xẻ xuống sông ko chết, sau thời điểm tỉnh lại, anh ta mang lại nhà tôi nhắc rằng đã gặp mặt vợ tôi sinh hoạt thủy cung. Bà xã ta là Vũ Nương mong ta lập bầy cho nàng. Tôi nghe lời bà xã lập bầy để phân trần cho tội tình của mình, trong màn sương mù của thực tại, tôi thấy vk tôi là Vũ Nương ngồi trên kiệu hoa, chuyển võng lên trời, ko trở về cùng với tôi và các con.

2.2. Bài bác mẫu 2 – bài đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương xuất xắc nhất:

Tôi là Trương Sinh, nhỏ một phú ông khét tiếng trong vùng. Từ nhỏ tuổi tôi đã không ham dùi mài kinh sử nên lúc lớn lên chỉ biết sống nhờ vào nhà. Nhiều người nói tôi trăng hoa, nhưng mà tôi không nghĩ là vậy, vì từ nhỏ dại đến bự tôi chỉ mê say một người, chính là Vũ Thị Thiết, cô nàng Nam Xương, bên nghèo nhưng nổi tiếng cách cư xử xuất sắc và để ý đến tốt. Tôi nói với bà bầu tôi. Tính ngày lành tháng tốt, mẹ sẵn sàng một trăm lạng ta vàng, mang đến nhà Vũ Nương xin cưới thiếu nữ cho tôi.

Cô ấy tuy xuất thân trong gia đình túng bấn nhưng lại vô cùng “từ bi, phúc hậu” nên cuộc sống thường ngày vợ chồng của cửa hàng chúng tôi vô thuộc hạnh phúc. Nhưng “ngày vui ngắn chẳng tày gang”, chẳng bao thọ sau non sông có chiến tranh, tôi bị tóm gọn đi lính. Lúc ấy, Vũ Nương – bà xã tôi đang với thai người con đầu lòng. Ngày phân chia tay bi thiết vui lẫn lộn, đẫm nước mắt. Bé cúi đầu cảm lời mẹ già dạy. Tôi âu sầu nghe lời từ giã của Vũ Nương rồi lên lối đi biên ải. Trong tâm nhớ vk con cùng lo cho bà bầu già.

Vào chiến trường, tôi không khỏi nhớ mang lại ngôi nhà 1-1 sơ với người mẹ già cùng người bà xã trẻ. Sau khi chiến tranh kết thúc, tôi đã có thể trở về quê hương của mình. Vừa về đến nhà, nghe tin bà mẹ già đang qua đời, tôi hết sức đau xót và tiếc thương. Con trai – tên là Đan – lúc này đã biết nói. Cảnh nhà heo hút, buồn bã. Tôi bế con ra thăm tuyển mộ mẹ. Đứa con còn chịu, còn người thân phụ thì cứ khóc. Tôi nắm dỗ con:

– Nín đi con, chớ khóc. Cha về, bà ngoại mất, lòng phụ vương buồn lắm.

Đản ngây thơ hỏi lại tôi:

Tôi rất không thể tinh được khi nghe anh nói vậy, cần tôi hỏi cậu bé, cậu nhỏ nhắn nói:

– Trước gồm một người đàn ông, đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, người mẹ Đản ngồi cũng ngồi, tuy vậy ông ấy chưa bao giờ bế Đản.

Nghe các con nói mà tôi vừa đau lòng vừa giận. Bởi vì vậy, vk tôi là 1 người thiếu nữ hư hỏng, trong khi ông chồng cô ấy làm việc chiến trường, anh ta ở nhà tán tỉnh phần nhiều người đàn ông khác. Tuy nhiên, ở địa điểm bom đạn rơi, tôi vẫn quên mình không chấm dứt nhớ về cô, ngày đêm hy vọng ngày sum họp cùng cô.

Về mang lại nhà, tôi hét lên để trút giận. Vợ tôi viện đủ những cớ, láng giềng hết lời khuyên can tuy vậy tôi mang kệ, đuổi Vũ Nương đi. Biết con không tin vào sự thật, chị buồn bã ôm bé lần cuối rồi thoát khỏi nhà.

Chiều hôm đó, tôi nghe tin chị gieo mình xuống sông Hoàng Giang trường đoản cú tử. Dù còn tức giận, tôi cũng giăng lưới vớt xác chị nhưng suốt cả đêm vẫn không tìm thấy.

Một đêm hiu quạnh, tôi ngồi ôm con bên ngọn đèn mới thắp nhưng xót xa nghĩ mang lại Vũ Nương. Hốt nhiên cậu bé hét lên:

– thân phụ Đan lại mang đến rồi!

Tôi gấp hỏi nó sống đâu, nó chỉ vào loại bóng của tôi trên tường. Tôi đột hiểu ra những chuyện. Tôi đã giết chính vk mình. Vk tôi bị tiêu diệt oan uổng bởi sự mê muội, đa nghi, ghen tuông, ích kỷ của chủ yếu tôi. Tôi hối hận vô cùng. Tuy thế quá trễ rồi. Chủ yếu tôi đã làm mất vợ, và làm cho Đan mất mẹ. Tôi siêu xin lỗi nhưng mà đã quá muộn.

3. Đóng vai Trương Sinh nhắc lại Chuyện cô gái Nam Xương tuyệt hảo nhất:

Tôi tên là trường Sinh, quê ở Nam Xương. Vk tôi là Vũ Thị Thiết, một cô gái hiền lành, nhân hậu. Vợ ông chồng tôi sống rất vui vẻ, hạnh phúc, ấm yên và người con đầu lòng sắp chào đời. Thật không may, cuộc chiến tranh nổ ra vào thời điểm đó, nội chiến tiếp tục và tôi bị call đi lính. Dấn lệnh, tôi từ bỏ biệt mẹ và vk trong sự đau buồn, xót xa cùng tiếc nuối. Trước khi chia tay, mẹ tôi dặn dò cẩn thận:

– Đi sa mạc như vậy, phải ghi nhận tự quan tâm bản thân đến tốt. Đừng để bản thân bị tổn thương bởi một chút phù phiếm. Bạn phải ghi nhớ điều đó, bởi vì vậy tôi không phải lo ngại lắng. Bé vâng lời mẹ, thuộc Vũ Nương rót chén bát rượu trường đoản cú biệt. Vợ tâm sự với tôi: Anh đi chuyến này, em không đủ can đảm mong anh treo ấn, khoác áo gấm trở về cố kỉnh hương. Chỉ mong sao ngày anh trở về với theo nhì chữ bình yên, vậy thôi. Chỉ sợ hãi quân nặng nề lường, núm địch cực nhọc lường. Giặc còn rình, quân còn giằng co. Rồi tôi thôi chặt tre, nhưng mang đến mùa dưa chín quá, tôi băn khoăn và mẹ ông xã lo lắng. Nhìn trăng soi phố cũ, em soạn áo đông gửi người phương xa. Nhìn rặng liễu rủ trên đất hoang, ông thổn thức thương fan tứ xứ. Cho dù biết tin có vẻ mệt mỏi tuy vậy không một cánh hoả hồng nào bay đi.

Ngay khi cô ấy nói xong, nước đôi mắt tôi trào ra. Từ giã mọi tín đồ trong gia đình tôi, tôi đi chiến đấu. Tôi đi được vài ngày thì bà xã tôi sinh con. Đó là 1 trong những cậu bé bụ bẫm, white trẻo, được Vũ Nương đánh tên là Đản. Tin vui chưa được bao lâu thì tin dữ lại ập đến. Bà bầu nàng vày thương và lo ngại cho anh trai trong trận đánh mà lâm bệnh dịch nặng, Vũ Nương đang tận tình cứu trị và cúng cúng.

Xem thêm: Top 12 bài văn phân tích mùa xuân nho nhỏ của thanh hải hay chọn lọc

Một năm sau, cuộc chiến tranh kết thúc, tôi trở về quê hương. Khung cảnh không thay đổi nhiều. Quang cảnh vẫn như cơ hội tôi tạm bợ biệt gia đình để ra chiến trường. Khi trở về đến nhà, tôi nghe tin chị em tôi vẫn qua đời. Tôi sẽ rất đau khổ và bi quan bã. Cùng càng bi quan hơn khi thiếu hiểu biết vì sao bé Đản lại không chịu nhận tôi là bố. Nhân dịp về thăm chiêu mộ mẹ, tôi dẫn Đản đi cùng. Khi tới mộ, mọi cảm giác trong tôi được đẩy lên cao trào, tôi không thế được nước mắt, òa khóc như 1 đứa trẻ. Thời điểm đó tôi xoay sang gọi nhỏ bé Đản. Nó trợn mắt hỏi tôi:

*

lựa chọn lớp toàn bộ Mẫu giáo Lớp 1 Lớp 2 Lớp 3 Lớp 4 Lớp 5 Lớp 6 Lớp 7 Lớp 8 Lớp 9 Lớp 10 Lớp 11 Lớp 12 ĐH - CĐ
lựa chọn môn toàn bộ Toán thiết bị lý Hóa học viên học Ngữ văn giờ anh lịch sử vẻ vang Địa lý Tin học công nghệ Giáo dục công dân Âm nhạc mỹ thuật Tiếng anh thí điểm lịch sử dân tộc và Địa lý thể dục thể thao Khoa học tự nhiên và thoải mái và thôn hội Đạo đức thủ công bằng tay Quốc phòng an ninh Tiếng việt Khoa học tự nhiên
toàn bộ Toán đồ lý Hóa học sinh học Ngữ văn giờ đồng hồ anh lịch sử vẻ vang Địa lý Tin học công nghệ Giáo dục công dân Âm nhạc mỹ thuật Tiếng anh thí điểm lịch sử vẻ vang và Địa lý thể thao Khoa học tự nhiên và thoải mái và xóm hội Đạo đức thủ công bằng tay Quốc phòng bình yên Tiếng việt Khoa học tự nhiên và thoải mái
*

*

*

Tôi là Trương Sinh ngơi nghỉ Nam Xương, thuộc quê với Vũ Nương, sau đây là vk tôi. Câu chuyện thương trọng tâm của gia đình tôi sẽ xảy ra từ thời điểm cách đây mấy năm, nhưng mỗi khi nghĩ đến, tôi vẫn thấy ngoài ra mới chỉ xẩy ra hôm qua.Vũ Nương là một cô gái nết na, thuỳ mị với xinh đẹp. Khuôn mặt phụ nữ thanh tú, đôi mắt đen vơi hiền, làn tóc dày óng mượt. Thiếu phụ đẹp một vẻ rất đẹp dịu dàng, đằm thắm và phúc hậu. Tôi đem lòng mếm mộ nàng đề xuất đã xin người mẹ cưới phụ nữ về làm cho vợ. Nàng là 1 người vk hiểu lễ giáo, phép tắc, nói năng bé dại nhẹ, một lòng thương chồng, phụng dưỡng bà mẹ già phải dù tôi bao gồm tính đa nghi nhưng gia đình tôi luôn luôn được êm ấm.Cuộc sống của chúng tôi đang êm ềm trôi qua thì cuộc chiến tranh xảy ra, tôi cần ghi thương hiệu tòng quân. Buổi tiễn đưa, nàng ai oán rười rượi, lòng trĩu nặng nề lo âu, phiền muộn. Nữ thương tôi phải lấn sân vào nơi gió cat nghìn trùng xa cách, đói rét, bệnh tật. Nàng lo mang đến tôi rồi đây gần kề mặt với giặc dữ, cận kề loại chết. Bạn nữ không ý muốn tôi lập công được đeo ấn phong hầu mà chỉ mong tôi bình yên trở về. Tay bạn nữ nắm chặt áo tôi chẳng rời, mắt nàng rưng rưng khiến cho tôi núm lòng không được. Giờ đồng hồ phút chia ly đã đến. Tôi ngừng áo ra đi, nàng thẫn thờ chú ý theo, đôi mắt nhoà lệ. Tôi vừa đi vừa ngoái lại, trơn dáng nhỏ dại bé của người vợ hiền dần ẩn sau ngàn dâu xanh thẳm. Lòng tôi ghi nhớ thương, đau xót không cùng.Khi tôi đang ở địa điểm khói lửa chiến trường thì Vũ Nương mang lại kì sẽ sinh được một bé bỏng trai. Cháu chọn cái tên là Đản. Nhưng mẹ tôi, vị quá thương nhớ tôi mà ốm đau mòn mỏi. Vũ Nương đã nắm tôi nồng hậu thuốc thang, rượu cồn viên cơ mà vì tình hình bệnh lý trầm trọng, núm đã qua đời. Hàng xóm đề cập lại, Vũ Nương vô cùng mực yêu đương xót, lo ma chay chu tất như bố mẹ đẻ. Nàng là 1 người trọn tình, vẹn nghĩa, trọn đạo hiếu khiến tôi càng yêu thương, nể phục.Cuối cùng, tôi cũng được an toàn trở sau này bao nhiêu đau đớn hiểm nguy. Mấy năm xa biện pháp nhớ thương, ni đoàn tụ, vợ ông xã mừng mừng, tủi tủi. Xuất xắc tin chị em qua đời, lòng tôi bi thương khổ quá. Tôi hỏi thăm mộ bà bầu rồi bế nhỏ đi viếng. Dọc đường, bé bỏng Đản khóc, tôi dỗ : "Nín đi con, bà mất, lòng phụ vương buồn khổ lắm rồi". Bé bỏng Đản lập tức nói tôi không phải là phụ thân nó, thân phụ nó là người trước đây đêm nào thì cũng đến bên mẹ. Tôi choáng váng. Đất dưới chân tôi như sụp xuống. Tôi cứ suy nghĩ Vũ Nương là 1 trong người vợ ngoan hiền, đức hạnh, ngờ đâu bạn nữ trở cần hư hỏng như vậy sao? Tôi bỗng nhiên thấy căm giận Vũ Nương. Mối nghi vấn trong tôi mỗi một khi càng được thổi bùng lên, không có cách gì dập tắt được. Về mang đến nhà, tôi la mắng om sòm đến hả giận. Vũ Nương bàng hoàng sửng sốt. Nữ giới vừa khóc vừa giãi bày : "Thiếp vốn bé nhà nghèo khó, được dựa dẫm nhà giàu, vẫn lấy sự nết mãng cầu thuỳ mị, công dung ngôn hạnh làm cho đầu. Vợ ông chồng sum họp không được bao lâu, chia xa chỉ vì lửa binh chứ không vị lí bởi gì khác. Trong ba năm biện pháp biệt, thiếp nhất định giữ gìn ngày tiết hạnh, không tô son điểm phấn, ko bén gót chốn chơi bời hoa liễu, nhất thiết nhớ thương và bình thường thuỷ cùng với chàng. Xin đàn ông hãy tin thiếp, chớ nghi oan mang đến thiếp nhưng mà tội nghiệp...". Nhưng từng nào lời nói sống động cũng không có tác dụng dịu được mối ngờ vực trong tôi. Láng giềng thương Vũ Nương cũng ra mức độ bênh vực cùng biện bạch mang lại nàng, mà lại tôi ko nghe ai hết. Ngọn lửa hờn ghen đã đốt cháy mọi cảm xúc, ý suy nghĩ của tôi. Tôi mắng nhiếc không tiếc lời rồi đánh đuổi nữ đi. Cảm giác không thể thuyết phục được tôi, Vũ Nương cực chẳng đã nói trong nhức đớn, xót xa, cay đắng rằng : cô gái đã nương phụ thuộc tôi là vì mong có một mái ấm gia đình đầm ấm, hạnh phúc. Nhưng bây giờ, trâm gãy bình tan, cảm tình vợ ck sứt mẻ, nàng không còn mặt mũi nào nhưng sống ngơi nghỉ trên đời này thêm nữa. Rồi thiếu phụ tắm gội sạch sẽ, ra bến Hoàng Giang than khóc, thề nguyền và gieo bản thân xuống sông tự vẫn. Về phần tôi, côn trùng nghi ngờ không chỉ có làm sợ hãi Vũ Nương mà còn giúp khổ tôi, dằn vặt tôi không phút như thế nào yên. Mặc dù giận Vũ Nương thất tiết tuy nhiên khi thiếu phụ tự vẫn, tôi cảm xúc lòng đau nhói. Tôi lang thang đi tìm vớt xác phụ nữ nhưng không thấy tăm hơi. Hoá ra, lời thỉnh ước của người vợ đã linh nghiệm. Thần linh hiểu rõ sâu xa và yêu mến tình vẫn cho các nàng tiên dưới thuỷ cung cứu vớt, cho con gái nương nhờ vào trong cung điện của Linh Phi.Hai phụ vương con tôi sống đa số ngày tháng cô đơn, âu sầu đằng đẵng. Một đêm, phòng ko vắng vẻ, tôi ngồi dưới ngọn đèn khuya, bóng in vào vách. Bé bỏng Đản thấy nắm liền chỉ tay lên mẫu bóng cùng nói : "Cha Đản lại đến kia kìa!". Tôi tưởng ngàng rồi đọc ra. Hỡi ơi, tôi vẫn hại chết Vũ Nương rồi! Tôi đau đớn, ân hận, xót xa, day ngừng vô hạn. Hiện giờ tôi bắt đầu hiểu vợ tôi bị oan, rằng thiếu phụ đã bị tiêu diệt trong nỗi oan ức cùng tuyệt vọng. Nhưng việc đã lỡ rồi, tôi chẳng biết làm cái gi hơn là nhức khổ, bi ai thương, day dứt. Một hôm, Phan Lang - tín đồ cùng làng mạc tôi mang lại kể mang lại tôi nghe là đã gặp gỡ Vũ Nương dưới thuỷ cung. Lúc đầu tôi ko tin, tuy vậy khi nam giới đưa cái hoa vàng mang đến tôi, tôi sửng sốt vày đó đó là vật vợ tôi rước theo dịp ra đi. Phan Lang nói, Vũ Nương vẫn cảm xúc tủi cực vì không được minh oan, vẫn yêu thương nhớ ông xã con, nhức xót ứa nước mắt khi nghe tới kể cảnh bi quan tủi của phụ vương con tôi, cảnh nhà cửa, vườn tược hoang vu, phần tuyển mộ mẹ thân phụ cỏ gai rợp mắt... Được biết bạn nữ vẫn yêu quý nhớ ck con, tôi cực kỳ vui. Lòng tôi cất chan mong muốn được chạm chán lại nàng. Tôi làm theo lời nhắn của nàng, lập một bầy giải oan nghỉ ngơi bến sông, những hy vọng nàng đang tha thứ cho lỗi lầm của tôi mà lại trở về, nhằm tôi hoàn toàn có thể bù đắp lại phần đa đau khổ, thiệt thòi mà tôi đã gây nên cho nàng. Trái nhiên, Vũ Nương vẫn trở về. Giữa loại Hoàng Giang mênh mông sóng nước bỗng nhiên hiện lên một dòng kiệu hoa vàng lộng lẫy, rực rỡ. đàn bà ngồi trên loại kiệu hoa ấy, đôi mắt phượng mày ngài, vóc dáng thanh thoát, động tác khoan bầu như một chị em tiên. Theo sau nàng, hơn 50 cái xe cờ tán, võng lọng bùng cháy rực rỡ đầy sông, lung linh trong ánh nến loáng ẩn, thoáng hiện. Cả loại sông như một thành tháp nguy nga tráng lệ mà nữ là người sở hữu lâu đài đó. Tôi gấp gọi, khẩn thiết, chới với. Nữ nghe giờ đồng hồ tôi dẫu vậy cứ đứng thân dòng, hai con mắt buồn thăm thẳm. Rồi nữ nói vọng vào, cảm tạ tình tôi, dẫu vậy đã hẹn với Linh Phi yêu cầu không trở về thế gian được nữa. Tôi cực khổ quá mức, tuy thế còn biết làm thế nào được. Tuy vẫn còn đấy thương nhớ nhau dẫu vậy cốc nước đầy một khi đã đổ xuống khu đất thì cho dù có nỗ lực thế nào thì cũng không thể vớt lại mang lại đầy được. Giữa chúng tôi đã tất cả những khoảng cách không thể làm sao bù đắp. Còn không hết cay đắng, ngậm ngùi thì khói sương đang phủ, bóng thiếu phụ loang loáng mờ nhạt dần dần rồi biến đổi mất. Mẩu chuyện của tôi, những sai lầm của tôi là bao gồm thật. Tôi đang đánh mất niềm hạnh phúc của mình. Nhắc ra câu chuyện đau lòng này, tôi chỉ hy vọng mọi tín đồ đừng ứng xử nông nổi, cả giận mất khôn như tôi. Hãy tin yêu nhỏ người, tâm thành yêu thương người thân để mái ấm gia đình không rơi vào tình thế những thảm kịch đau đớn.